“Muốn sang thì bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy”.
Và không biết từ bao giờ, hình ảnh người thầy được ví với hình ảnh người lái đò trên dòng đời xuôi ngược.
Năm tháng qua đi, trên dòng đời tấp nập đó, thầy vẫn thầm lặng đưa từng chuyến đò sang sông, nâng bước cho bao thế hệ học trò nên người.
Người thầy – người luôn quan tâm ta mỗi khi ta vấp ngã, luôn xoa dịu nỗi đau khi thất bại đến và đánh gục ta. Chỉ dẫn và mở ra cánh cửa cơ hội mới cho ta, không ai khác, đó là thầy cô.
Nếu mỗi năm học là một chuyến đò, học trò là những người khách, thầy cô là người đưa đò bền bỉ đưa những lớp học trò sang sông, đến với bến bờ tri thức. Mỗi ngày mới thầy cô lại dạy cho những điều mới, mang đến những cái đẹp, cái mĩ của cuộc đời. Những gì thầy nói như dòng suối róc rách chảy xiết vào lòng yêu thương, những điều ấy thật đáng quý, đáng trân trọng biết bao. Ngày mà ta sinh ra, cũng là ngày mà trời đã quyết định cho ta một số phận và số phận đó lại được ba mẹ tin tưởng giao cho thầy cô. Bàn tay ta lại xiết chặt bởi một bàn tay mới, vững vàng, chặt chẽ nhưng mặt khác lại ấm áp, yêu thương. Mỗi người có một số phận, mỗi chuyến đò lại chở con người ta đến với cái đích đẹp nhất. Thầy cô như người cha người mẹ thứ hai của ta, lời thầy nói không có gì là thừa cả, tất cả là lời trái tim mà chỉ có những người khách nào thật sự cố gắng, thật sự kiên trì thì mới có thể nhận ra.
Những chuyến đò lặng lẽ qua sông có mấy ai quay trở lại. Nhưng thầy cô vẫn kiên trì, miệt mài chờ đợi những lượt khách tiếp theo. Không người thầy nào bắt buộc ta phải hiểu những công lao đó, tự khắc thời gian sẽ là câu trả lời hoàn hảo nhất. Có lẽ khi ta mắc sai lầm rồi mới nhớ đến những lời khuyên. Và đôi khi ta cũng cần mắc sai lầm để thấy rằng có ai đó đang giúp ta sửa chữa. Không ai là không một lần phạm lỗi, nhưng tùy vào mức độ nhận thức mà người ta có chịu chấp nhận và sửa chữa nó hay không. Những lúc ấy, thầy cô lại là người soi rọi và đưa những lỗi lầm ra ngoài ánh sáng, ta lại tự tin đứng lên và bước tiếp trên chặng đường dài.